watch sexy videos at nza-vids!
Zing365.Xtgem.Com
Thế Giới Game Mobile Tải Miễn Phí
Oreka - Ứng dụng tra cứu điểm thi hot nhất năm 2013 Oreka - Ứng dụng tra cứu điểm thi hot nhất năm 2013 Oreka ứng dụng tra cứu điểm thi, đề thi, đáp án... cho các sĩ tử
Zing365.xtgem.com
Thế giới của bạn

Mãi là bạn anh nhé!
13g, tại quán cà phê cũ. Vừa trông thấy tôi anh đã lên tiếng: "Sao lần nào em cũng chọn cái giờ này để hẹn anh thế. Ngán đến tận cổ!".

- Thế giờ nào mới hợp với con bé tưng tửng như em và cái người không bình thường như anh?

Anh giơ nắm đấm dọa tôi nhưng tôi biết ngàn lần anh cũng không làm tôi tổn thương. Tôi cứ thế trêu chọc anh:

- Biết rồi nhé?

- Biết gì?

- Anh thương thầm em!

- Ai nói?

- Giang nói!

- Trời! Cái con nhỏ đó chỉ được cái nói đúng sự thật!

Mặc dù nói câu đó nhưng thái độ của anh vẫn bình thường, mặt không đỏ, không gãi đầu bứt tóc. Đó là những dấu hiệu mà con Giang mách nước cho tôi để lật tẩy anh. Vậy mà anh không hề có dấu hiệu nào dù là tí ti.

Anh vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng tay khuấy mạnh ly cà phê hơn. Không biết điều đó có được cho là anh đang cố tình che giấu sự ngại ngùng khi tôi nói đúng sự thật không nữa. Nếu có, chắc anh thuộc trường hợp ngoại lệ mà con Giang chưa khám phá hết.

Vậy là bài test đã được kiểm chứng. Từ nay về sau tôi sẽ vẫn cư xử với anh như cũ mà chẳng cần ngại ngùng chi cả. Đơn giản anh chỉ xem tôi là bạn.

***

Đó là cuộc hẹn hò cách đây 4 năm của tôi với anh, khi tôi còn quen K. K. là bạn học cùng lớp với anh. Anh từng ngưỡng mộ mối tình của tôi và K., chính K. cũng tự hào về tôi nhiều lắm.

Tôi - một cô bé bình thường có tình yêu chân thật, không lăng nhăng, ít đua đòi. Những năm tháng quen K., tôi luôn hài lòng với những gì anh làm cho tôi. Tôi chẳng đòi hỏi gì thêm dù có đôi lần chị Phương - bạn nối khố của K. - bảo: “Chị nghĩ K. nên đầu tư cho em thêm”. Khi đó, tôi không hiểu lắm điều chị nói.

Mãi sau này, tôi hỏi K., anh mới bảo: “Chị Phương nói anh hãy dành tiền cho em đi duỗi tóc. Như vậy tóc em sẽ đẹp hơn. Thương người yêu là phải như thế! Nhưng với anh, em thế là đẹp rồi".

Anh vừa nói vừa nắm tay tôi thật chặt. Tôi im lặng, đưa cánh tay còn lại vuốt phần đuôi tóc của mình và thấy rằng hình như nó không được đẹp.

Lúc đó tôi cứ nghĩ chỉ cần K. thấy đẹp là được rồi nhưng mãi sao này tôi nhận ra rằng thật sự lúc ấy tôi chưa thích duỗi tóc chứ không phải tôi hài lòng với mái tóc đó.

Nhưng nếu tình yêu vỡ tan vì những điều vụn vặt như thế thì không biết trên đời này mấy ai đi đến được tận cùng tình yêu. Bởi cuộc đời có rất nhiều lo toan phiền toái, tình yêu lại có vô vàn điều rối rắm không ai lường trước được.

Người ta nói càng lớn càng suy nghĩ chín chắn hơn và nhận ra nhiều điều không phù hợp với mình. Càng lúc tôi càng nhận ra giữa tôi và K. có quá nhiều khoảng cách. K. yêu chiều tôi theo cách một người lớn chiều chuộng một đứa trẻ.

Thế cũng tốt, nhưng anh không nhận ra rằng đứa trẻ rồi cũng phải trưởng thành. Nó thích chạy trên đôi chân của nó thay vì được anh dắt đi hay bồng bế như hồi bé. Và rồi tôi đã chọn cho mình cách kết thúc sự chật chội tù túng đó. Tôi cần là chính tôi.

***

Ngồi đối diện với anh trong quán cà phê cũ, tôi thông báo:

- Em và K. chia tay nhau rồi. Anh có bất ngờ không? Lý do là…

Anh cướp lời tôi:

- Anh hơi thất vọng về em!

Tôi mỉm cười:

- Anh nói giống y lời K. Thất vọng vì em đã để lại vết thương lòng cho bạn anh à? Anh không bao giờ hiểu những gì em nghĩ…

Tôi lẳng lặng đứng lên, gọi phục vụ tính tiền hai ly thức uống rồi ra về, mặc cho anh ngạc nhiên nhìn tôi. Nhưng tôi không dám chắc trong ánh mắt đó hoàn toàn là sự ngạc nhiên, biết đâu nó có pha trách móc. Tôi mặc kệ… Anh không là gì của tôi cả. Nhưng sao tôi vẫn rất buồn, chẳng lẽ kết thúc một tình yêu thì một tình bạn cũng qua đời.


Mình hãy cứ là bạn, anh nhé - Ảnh minh họa từ wallcoo.net


Sài Gòn những đêm không gió, ngột ngạt oi nồng làm không gian càng trở nên tù túng. Sự kết thúc giữa tôi và K. khá nhẹ nhàng và lời hứa xem nhau như hai người bạn cũng được K. ưng thuận. Chỉ có lần tạm biệt giữa tôi và anh sao mà gay gắt đến thế.

Nhìn chiếc điện thoại bên cạnh không còn tít tít những âm thanh báo tin nhắn của K. lúc một, hai giờ sáng, tôi vẫn thấy thiêu thiếu điều gì đó. Nhưng tôi biết rồi tôi sẽ quen dần. Tôi ngó trân trân lên trần nhà, quyết định của tôi làm hai người thất vọng: một người yêu tôi và một người tôi không dám chắc là tim mình có bị lung lay hay không.

Tít tít. Có tin nhắn từ anh:

- Ai cũng có quyền lựa chọn. Anh không vì sự lựa chọn của em mà đánh mất tình bạn của mình. Như vậy là quá vô duyên phải không em?

- Ờ...

- Anh chúa ghét chữ ờ!

- Em lại cực kỳ thích chữ ờ. Sao lại nhắn tin cho em vào giờ này? Giờ của những tin nhắn sặc mùi nhớ thương từ những cặp tình nhân.

- Ai nói, giờ này là giờ của một đứa không bình thường như em và một thằng tưng tưng như anh. 13g trưa mai quán cũ trên đường Cao Thắng nhé!

- Anh lên Sài Gòn à?

- Ừ, có chút việc.

- Em mới chia tay bạn trai, đừng thừa nước đục thả câu nhé!

- Còn lâu, giới thiệu chị ấy cho em. Buồn không?

Tôi không trả lời tin nhắn, đưa tay sờ lên ngực mình xem tim mình có đập những nhịp khác thường trước tin nhắn của anh hay không. Cũng may nó vẫn đập những nhịp bình thường.

Tôi tin mình không yêu anh dù chúng tôi đã bên nhau suốt 4 năm trời. Không biết khoảnh khắc đó anh đang nghĩ gì. Tôi cầm máy lên nhắn vội dòng chữ: “Best friend forever”. Cùng lúc đó tôi nhắn được tin nhắn từ anh: “Mãi là bạn em nhé!”

------------End---------------
Em thấy mình trên bờ vai anh
Tôi ngồi bần thần trước gương. Đau xót nhìn vào sự thật bày ra trước mắt. Chậc! Thế này thì làm sao vác cái mặt mụn để gặp ai cơ chứ. Buồn ơi là sầu! Tôi lại chọn phương án nằm dài trên giường để mong mấy cái mụn xấu xí ấy biến mất. Vậy mà đã ngót nghét gần hai năm trời, cái mặt láng o, trắng hồng ngày nào vẫn chưa trở lại. Tôi lặng lẽ giấu mình sau những dãy bàn cuối cùng của lớp, hạn chế tối đa những cuộc hẹn hò, bù khú với lũ bạn cấp II. Khi hình dung cái cảnh tụi bạn mắt chữ A, mồm chữ O hét lên: “Trời, mày đó sao Trang?” là tôi chỉ muốn chui xuống đất. Cả nhà trêu mặt tôi như mặt đường thời mở cửa, toàn "lô cốt" với ổ gà. Buồn thay cho những tháng ngày còn lại của con bé thích làm đẹp như tôi. Anh đến bên tôi trong những năm còn lại của thời vụng dại. Mặt tôi vẫn chưa trở về hiện trạng cũ -vẫn như một mặt đường thời mở cửa. Tôi mím chặt môi khi anh nói lời xa xôi, bóng gió. Tôi thật sự hoảng sợ khi anh nhìn thẳng vào mặt tôi để tìm câu trả lời rằng tôi có thích anh không. Lúc đó tôi ước gì anh nhìn trăng, nhìn sao, nhìn gì cũng được, miễn đừng nhìn mặt tôi. Giờ đây, khi tôi kể lại chuyện cũ, anh ôm bụng cười khi biết được nỗi sợ hãi ngớ ngẩn của con bé tuổi tròn 19. Anh bảo: “Ngốc ạ, cứ quẳng gánh lo đi mà vui sống, rồi mặt bé lại như ngày xưa thôi mà. Tình yêu đâu chỉ xuất phát từ đôi mắt”. Tôi tròn xoe mắt khi nghe câu ấy. Hay nhỉ, anh có “sống chung với lũ” giống tôi đâu mà ăn nói mạnh mồm thế. Ừ, cứ thử đi, có mất gì đâu. Mùa xuân thứ tư tôi và anh quen nhau, khuôn mặt tôi vẫn chưa thoát khỏi nỗi lo của lứa tuổi mộng mơ. Hễ rảnh một chút là tôi mang gương ra tìm kiếm những dấu hiệu bất thường trên mặt. Nhưng mỗi khi đi bên anh, tôi luôn tự nhủ: “Dù sao mình cũng vẫn đẹp trong mắt một người". Tình yêu không chỉ bắt đầu từ đôi mắt mà còn từ trái tim chân thành. Tôi khẽ đặt tay lên ngực, ngả đầu vào bờ vai anh và tìm thấy bản thân mình.
Trở về
1
1100
Zing365.Xtgem.Com 13/10/2012
TextI